Lưu trữ Danh mục: Văn Thơ

Thơ: Phận người

Đời người gió thoảng mây bay Bình minh mới rạng mà nay bóng tà Đời người một kiếp phù hoa Thời danh, lặng lẽ, có là chi đâu. Đời người tựa cá mắc câu Lưới trần giăng sẵn, biết đâu mà về. Tiền, tài, lạc thú đê mê Quyền cao chức trọng kéo lê một

Thơ: Chúa nói nhiều, nói nhiều lắm đấy!

Chúa nói nhiều, nói nhiều lắm đấy Từ rạng đông cho đến đêm dài Ngài rất thích cùng con tỏ bày Khi nhỏ to khi chỉ cần lặng lẽ Chúa nói chuyện xưa lẫn chuyện nay Những nhịp điệu buồn vui cuộc sống Chuyện nghe chừng chẳng mấy vui thay Nhưng lại khiến lòng Ngài

Thơ: Mùa Chay Thánh

Mùa Chay thánh, đất trời như thinh lặng Gọi mời ai lắng đọng chút hồn thơ Lòng nghiệm suy tình yêu Chúa vô bờ Tâm an tịnh tìm về bên thập giá. Ôi Giê-su, Đấng muôn trùng cao cả! Vì yêu thương, Ngài gánh tội trần gian Cứu loài người thoát tội lỗi lầm than

Thơ: Đỉnh Hạnh Phúc

[Niệm ý Mc 9:2-10 ≈ Mt 17:1-8; Lc 9:28-36] Theo Thầy lên núi Ta-bor Ngập tràn hạnh phúc, nỗi lo không còn Bởi vì trò được nhãn tiền Thấy Thầy sáng chói, uy nghiêm lạ lùng Đúng là cảnh tượng Thiên Đàng Sự thật rõ ràng chứ chẳng chiêm bao Ba người đàm đạo với

Thơ: Thập giá – món quà Tình bạn

“Thầy gọi anh em là bạn hữu.” Nghiệm sâu tình Chúa đã tặng ban. Phận hèn dẫu yếu đuối muôn vàn, Tình Chúa yêu thương mãi trường cửu Bước theo Ngài vẫn hằng quyết chí, Phong ba bão táp không sờn lòng, Gian khổ kiên cường vẫn cậy trông, Đáp trả trọn vẹn tình tri

Hạt mầm và tro bụi

Mới khoe sắc trên cành xuân, mới đó, Mà hôm nay đà héo hắt đời hoa ! Một kiếp hồng nhan, cơn gió thoảng qua ! “Từ đất bụi nên trở về bụi đất” ! Chuyện thế nhân, có không và được mất, Trạm ga đời kẻ xuống lại người lên… Nẻo trăm năm cuộc