Lưu trữ Danh mục: Văn Thơ

Thơ: Nhận ra Chúa

Người tôi yêu đã thăng thiên cõi phúc, Tôi ra mồ chẳng thấy xác Người đâu? Lòng xót xa tê tái giọt lệ sầu! Dạ bâng khuâng vì hồn xiêu phách lạc. Bỗng tôi nghe tiếng chân người xào xạc, Tưởng ông làm vườn tôi hỏi xem sao? Người gọi tên tôi tiếng thật ngọt

Thơ: Tin Mừng Phục Sinh

(Ý niệm: Mt 28,1-10; Mc 16,1-8; Lc 24,1-12) Bình minh đến, trăng tàn sao lặn Dáng người lành sải bước chân êm Tìm về bên mộ Chúa nhân hiền Khóc thương Người, nay đã nghỉ yên. Bỗng đâu trời đất như rung chuyển Thiên Thần của Chúa đến loan tin Hỡi những người nữ, xin

Thơ: Ngôi mộ trống

  Khi bước vào ngôi mộ nhìn không thấy Giêsu đâu? Ai đã lấy mất rồi Con bàng hoàng rồi hớt hải đi tìm Nhưng Chúa đâu? Con vẫn không tìm được Bởi căn tính đời tu con đánh mất Không sống một nhân chứng đời hiến dâng Không mở miệng làm ngôn sứ rao