Lòng dân…

Lòng dân…

Từ những ngày đầu năm, xảy ra chuyện múa lân trong Nhà Thờ, trên Cung Thánh hay là chuyện một linh mục kia chủ tế với chiếc áo dài khăn đống màu đỏ. Rồi đến chuyện nhóm trừ quỷ này trừ quỷ kia. Rồi đến chuyện những lớp giáo lý dạy những điều đi xa rời Giáo Lý của đạo Công Giáo. Và, bi đát nhất, khủng khiếp nhất là chuyện một người kia bỗng dưng được chịu chức linh mục một cách công khai và để lại nhiều điều tiếng.

Ở góc cạnh cá nhân, tôi tạ ơn Chúa vì lẽ còn đó và có đó những giáo dân xem chừng ra là họ còn tâm huyết với Giáo Hội, họ còn suy tư về lối cử hành Phụng Vụ hay bận tâm về chuyện nhóm này nhóm kia trừ quỷ hay dạy giáo lý trên mạng dẫn nhiều người ngày một xa Chúa.

Với tôi, phải nói rằng tôi rất mừng và cực kỳ mừng. Khi họ còn tha thiết với Chúa và với Đạo thì họ mới thắc mắc chứ. Nếu họ không còn chút gì với Chúa và với Đạo thì họ cũng chả cần bận tâm làm gì. Tiếc thay tiếng kêu gào của họ dường như vô vọng bởi họ nhận lại là sự im lặng hay giải thích không minh bạch, không xác đáng. Những lời giải thích xem chừng ra lại càng gây xáo trộn trong dân.

Nhìn chung chung trong đời sống của Giáo Hội, có những người vô cảm, nghĩa là Giáo Hội xảy ra chuyện gì tôi không cần quan tâm. Thế nhưng rồi có những người xem chừng ra lòng đạo của họ còn cao lắm.

Một anh chàng nhắn tin cho tôi :  “Từ xưa đến nay giáo dân họ rất tin và tôn trọng các đấng. Dù là tu sĩ. Vì họ được chúa chọn và sự hy sinh bản thân chăm chỉ học tập và cầu nguyện . Khi đã có chỗ đứng trong lòng giáo hội thì ma quỷ cám dỗ. Như lời Đức Giáo Hoàng nói vì họ thiếu cầu nguyện với Chúa”.

Rồi một cuộc điện thoại dài gọi đến : “Con chào Cha ! Gia đình con gốc Vinh. Má con vào Phan Thiết. Con vào Sài Gòn sinh sống. Xảy ra những chuyện vừa qua má con sốc lắm ! Má con không chấp nhận được chuyện như vậy … Rồi cha biết không ? Cạnh con là bạn bè không Công Giáo, họ thắc mắc và họ bàn tán đủ điều. Con gọi đến Cha để con xin ý kiến của Cha về sự việc đó …  Con nói với Cha là má con không chịu nổi. Má con bức xúc và lòng tin của má con bị lung lay …”.

Chả phải 2 tâm tình như thế này nhưng nhiều tâm tình khác gửi đến. Biết nói làm sao bây giờ và biết nói gì bây giờ. Chỉ khuyên những người đó thêm lời cầu nguyện.

Bản thân tôi cũng như những người giáo dân. Khi thấy những biến cố như thế trong đời sống Phụng Vụ, đời sống đức tin thì tôi cũng băn khoăn và thắc mắc chứ. Có linh mục bảo tôi “ngứa mồm” khi viết ra vài dòng suy tư. Tôi nghe và tôi cười vì lẽ tôi chả chấp nhất điều Cha đó nói. Cha đó nói sao cũng được, nghĩ sao về tôi cũng được. Nhưng, trong tư cách là một linh mục, tôi cùng với những giáo dân gọi là còn cảm thức về Giáo Hội thì tôi và anh chị em mới nói lên tâm tư của mình trước những chuyện lạ.

Một chuyện buồn mà tôi không thể không nói ra và đau lòng : “Cha biết không, Cha bố của con bất mãn và …”. Chữ ba chấm … đó tôi không tiện viết ra. Chỉ là buồn và chua xót cho vị linh mục đó và đấng bản quyền của cha. Hai bên dường như không có tiếng nói chung để rồi vị linh mục đó càng ngày càng cảm thấy như vô cảm trước dòng chảy của Giáo Hội. Tôi vẫn tiếc vì là linh mục nhưng ngài không đủ sức mạnh để vượt qua sóng gió và cha đã bất mãn.

Cũng chả phải cha đó mà còn nhiều người khác nữa. Con người mà ! Không suy nghĩ làm sao được khi người ta thấy những chuyện trái khoáy trong cuộc đời. Bất công ở Xã Hội người ta đã chịu đè nén biết bao nhiêu và cũng không dám nói vì mới hé môi thôi là va vào tù tội. Rồi những bất công trong Giáo Hội cũng thế ! Không phải bị đi tù nhưng cũng bị phải “gió”. Ít là bị những lời công kích như là phản đạo, chống đạo, công kích giáo quyền …

Thật ra con người mà, có những người quá khích thật nhưng phần đông dân chúng không quá khích như người ta thường gán ghép đâu. Ngay bản thân tôi cũng vậy. Vì lòng yêu mến Giáo Hội nên cũng có những tâm tư như bao người khác cũng như những suy nghĩ khi thấy những điều lạ xảy ra.

Công tâm mà nói, trong mắt của giáo dân đời sống tu trì cũng như của các đấng bậc đẹp và lung linh lắm ! Thử hỏi không lung linh làm sao được khi nhìn thấy một Giáo Hội “nhà cao cửa đẹp”, áo Lễ có khi cả chục ngàn đô rồi lễ nghi hoành tráng cùng với màu cờ sắc áo và khẩu hiệu. Họ chói lói trong một Giáo Hội phồn vinh như thế và đặc biệt họ kính trọng các đấng các bậc và đời tu như thế nhưng rồi đến khi xảy ra chuyện họ như bị sốc nặng và họ xôn xao bàn tán. Âu cũng là lẽ thường tình trong cõi nhân sinh.

Tôi thấy thương cho dân và thương cho bản thân tôi. Nhiều khi trăn trở về lối cử hành Phụng Vụ, về những chuyện trái khoáy xảy ra khi lên tiếng thì bị cho là nói này nói nọ. 

Tạ ơn Chúa là trong thành phần dân Chúa có những người vẫn thao thức về một Giáo Hội Thánh Thiện – Công Giáo và Tông Truyền. Dĩ nhiên trong cuộc lữ hành trần thế không ai dám nói mình thánh. Bản thân tôi cũng đang đi tìm sự thánh thiện và sống thánh cho tôi để rồi ngày mỗi ngày tôi cố gắng sống thánh và nên hoàn thiện như cha anh em trên Trời là Đấng Toàn Thiện.

Tôi rất sợ đến một ngày nào đó dân im lặng và không còn thắc mắc. Tôi chỉ sợ đến một ngày nào đó khi không được giải đáp những thắc mắc thì họ trở thành vô cảm.

Tôi thầm nghĩ, cầu nguyện và ước mong sẽ có những giải đáp chân tình, rõ ràng và trung thực từ phía trên để cho dân có một đời sống đức tin ổn định.  Tôi thật đau lòng khi phải nhìn hay được gửi đến những lời cay đắng. Đọc mà đắng lòng khi có quá nhiều lời ai oán.

Dân còn cảm là con thao thức với Giáo Hội. Chỉ sợ một ngày nào đó người ta vô cảm và không còn tin vào những vị lãnh đạo nữa thì điều đó mới là điều đáng sợ. Thôi thì cầu nguyện cho nhau. Cách thế tốt nhất vẫn là cầu nguyện.

Lm. Anmai, CSsR 

Nguồn: conggiao.info

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

For security, use of Google's reCAPTCHA service is required which is subject to the Google Privacy Policy and Terms of Use.

I agree to these terms.