Sr. Lucia Cao Thị Xuân Trang, OP

Chẳng làm sao có được
Cái bất biến
trong dòng đời vạn biến này đâu, lạy Chúa!
Làm sao có được sự thủy chung,
khi bản chất con người là không chung thủy.
Làm sao có được,
sự duy nhất
trong cái tính tham lam muốn chiếm hữu thật nhiều.
Làm gì có được,
sự vững bền
trong cái thất thường-mưa nắng kiếp nhân sinh,
Vì lời hứa đó,
dẫu đẹp mấy vẫn đang từng ngày phai lạt.
Và Chúa ơi, làm gì có được
cái “vô biên” trong hữu hạn con người!
Thế mà con cứ muốn,
Muốn thật nhiều,
tìm kiếm thật nhiều
Nơi các tạo vật cũng giới hạn như con.
Trong cơn mê, con thấy Thiên Đàng
Nơi hình bóng ấy chập chờn ảo ảnh.
Tình yêu dịu dàng như mật ngọt
Của trần gian làm say ngất tim con.
Nơi đỉnh cao ấy, con thấy mình là “số 1”
Và chỗ đứng của con không thể ai thay thế.
Con là sự ủi an,
là tình yêu, là điểm tựa
của trái tim kia thao thức trông chờ.
Cứ thế …đam mê như cái bẫy
đánh sập hồn con, chẳng còn biết lối về.
Nhưng Chúa ơi! hôm nay
Trong khoảnh khắc con bỗng nhìn rất rõ
Chúa là ai?
Cũng như thân phận con và tạo vật.
Chẳng làm sao có được
Chúa ơi! Chẳng làm sao có được.
Sự thủy chung
Tình yêu duy nhất và tuyệt đối vững bền …ngoài Chúa.