Cuối ngày, cuối tháng, cuối năm Cái gì cũng cuối, tự nhiên thôi mà Quy trình chẳng có lạ gì Có đầu, có cuối, đó là tất nhiên Mọi loài tuần tự luân phiên Còn và mất, chuyện nhớ – quên kiếp người Có sầu khổ, có an vui Quyện vào nhau suốt cuộc đời
Lưu trữ Danh mục: Thư Giãn
thư giãn,
Giáng Sinh năm nay khác hẳn mọi năm Vì ôn dịch vẫn chưa chịu dừng bước Đêm canh thức chỉ còn trong ký ức Nhiều nơi không có Thánh Lễ Giáng Sinh Đêm giáng sinh, đêm hạnh phúc an bình Nhưng nhiều người chưa an tâm thực sự Vì ôn dịch nên vẫn lo, vẫn
Sr. Têrêsa Nguyễn Thị Phượng Na-da-rét thôn xóm làng nhỏ bé, Vươn mình trên giải đất Ga-li-lê. Và từ đó loan tin vui trọng thể: Chúa chọn người thiếu nữ Ít-ra-en. Ma-ri-a! Mẹ rất thánh, rất tinh tuyền, Đầy ơn phúc, Thiên Chúa ở cùng Mẹ. Mẹ “xin vâng”, đón
Nt. Theresa Nguyễn Thị Mừng, O.P Trên cõi trần mãi mang thân cát bụi, Đã quên đi nguồn cội của riêng mình. Mải si mê kiếp phù du tại thế, Sống phận vô thường mà cứ ngỡ thiên thai. Rồi quay quắt với sân si, dành nếp sống. Nhưng nào ngờ tất cả là
Máu đào nuôi sống xác thân Vô cùng quý giá, như phần thiêng liêng Chỉ là một giọt tách riêng Hơn ao nước lã bình thường đấy thôi [*] Nhưng vì yêu mến Chúa Trời Sẵn sàng dám chết vì Ngài, chẳng nao Bao năm chịu bách hại nhiều Việt nhân vẫn vững tin yêu trọn
Buồn vì được xem thấy Chúa Sáng sớm ông trùm hối hả vào gặp cha xứ: – Thưa cha, tối hôm qua Chúa hiện ra với con. Cha xứ bắt tay chúc mừng: – Ông thật có phúc, chúc mừng ông nhé! Nhưng sao nhìn ông buồn thế? Ông trùm ngập ngừng đáp: – Thưa
Tháng mười một hiu hiu làn gió thoảng Sắc tím bâng khuâng huyền nhiệm khung trời Mùa báo hiếu về khói hương vời vợi Những tâm tình đan dệt mối hiệp thông Bao lời kinh chứa chan niềm hy vọng Thấu tận thiên đình, vọng xuống vực sâu Những việc lành, ân phúc, tiếng kêu
[Niệm ý Mc 10:46-52 ≈ Mt 20:29-34; Lc 18:35-43] Giàu đôi mắt, khó đôi tay [*] Mắt nhìn để giúp tay bày việc ra Thật là khổ nếu mắt mờ Có đeo kính cũng chỉ là tạm thôi Mù lòa thì khổ một đời Chỉ là đêm tối, chơi vơi u buồn Khi nghe
Niềm hạnh phúc và nỗi bất hạnh của Ađam Đức Cha ghé thăm một gia đình. Thấy bé gái dễ thương, ngài liền hỏi: – Con cho Đức Cha biết người đầu tiên trên trái đất là ai? – Thưa là ông Ađam ạ. – Giỏi quá! Thế niềm hạnh phúc nhất của ông là