Thêm bạn bớt thù

Cha Cố Giuse (nguyên giám đốc Học Viện) đã hơn một lần nhắn nhủ : “Th ơi ! 10 người thì có 9 người thương con và chắc chắn có 1 người ghét. Thế cho nên con phải cẩn thận”.

Vâng
! Dĩ nhiên là hết sức cẩn thận nhưng người ta không thích mình là chuyện của
người ta. Phận mình cứ sống đúng trước mặt Chúa và lương tâm.

Còn
nhớ câu nói của ông bà xưa thật là hay : “Thêm bạn bớt thù”. Câu nói
này nhắc nhớ cách hành xử, cách sống của chúng ta để chúng ta sống như thế nào
đó thêm bạn và đồng thời cũng nên bớt hận thù vì hận thì để lại cho ta những điều
bất lợi.


khi giận hờn ai đó,ta nghe câu nói “không mợ chợ cũng đông”. Dĩ nhiên
đúng trong ngữ cảnh nào đó nhưng rồi cũng không đúng trong những trường hợp đặc
biệt. Người ta đủ thứ lý lẽ để biện hộ cho cái tôi của mình mà quên đi cái lợi
ích chung, cái chính nghĩa.

Những
ngày gần đây, nếu theo dõi trên các phương tiện thông tin đại chúng thì ta thấy
có những điều lùm xùm này nọ về người nọ người kia về chuyện từ thiện. Đáng tiếc
thay 2 tiếng từ thiện đẹp và nhân văn lắm nhưng vì một số người đã làm sai để rồi
ta nghe được cái câu : “từ thiện như là một cái nghề”.

Đau
lắm chứ khi ai nào đó biến trước cái tâm thiện thành cái tâm ích kỷ, thành cái
tâm tham lam để biến cái của người ta thành của mình và bi đát hơn nữa là biến
cái của người nghèo thành của mình. Khi người ta làm như vậy đồng nghĩa rằng
người ta sống trên xương máu của người nghèo và người ta đem từ thiện ra thành
cái nghề.

Chiều
hôm nay, râm ran trên các phương tiện truyền thông rằng có ai nào đó thông báo
ngưng các chương trình từ thiện cho việc mổ tim. Kèm theo đó, một số người nào
đó đã khép lòng lại cho chuyện từ thiện.

Giữa
dòng chảy của cuộc đời nổi trôi, ta nghe đâu có có nhiều luồng dư luận và có luồng
dư luận xem chừng là thiệt thòi cho những người nghèo. Vô tình tôi nghe được có
người nói công khai trên mạng xã hội : “Ừa ! Thì bả ngưng bả không cho thì
còn có người khác cho ! Bộ bả không cho là người ta chết hả ? Bộ bả không cho
là không có ai cho hả ? …” Kèm theo đó người ta trưng dẫn ra gia đình
nào đó cho, gia đình kia cho.

Trong
bối cảnh như vậy, điều ta thấy thiệt thòi nhất là những người nghèo, những đứa
trẻ mang tật nguyền tim bẩm sinh.

Kèm
theo đó, có người bảo rằng moi móc chuyện sai trái từ thiện làm gì. Nếu cứ moi
móc như vậy thì làm thiệt thòi cho người nghèo.

Chuyện
nào ra chuyện đó. Nếu lý luận kiểu đó xin có lẽ là tôi xin thua. Mang danh
nghĩa để đi nhận tiền và trao cho người nghèo nhưng làm sai mục đích. Khi được
kiểm chứng công khai thì bảo là nếu như moi móc thì mai mốt còn ai cho tiền để
cho những người đó làm từ thiện.

Nếu
đứng ở lập trường như vậy, chả khác nào là đồng lõa cho chuyện làm từ thiện
không đúng với nguyện ước của người trao.

Ta
thấy chuyện “đóng cửa” của một đại ân nhân lo cho các em nghèo mổ tim
cùng với chuyện lòng người dân không còn tin tưởng những người mình trao tay để
chia sẻ cho người nghèo phải chăng là một bất lợi lớn cho người nghèo. Cũng chỉ
vì làn sóng của dư luận đẩy đưa dồn người nhân nghĩa vào thế đường cùng nên như
vậy. Người ta nghĩ rằng thà không dính dự gì còn hơn là vác họa vào thân.

Mùa
dịch chưa đi qua, mùa nghèo đang dần đến và đã đến trong xã hội. Với những người
có của ăn của để thì chả có gì phải lo. Với những người nghèo chạy ăn từng bữa
mà dịch đến như thế này thì quả là cay đắng.

Từng
bữa cơm dẫu rằng bình thường ở cái quê nghèo. Từng giấc ngủ trong căn phòng xem
chừng ra ấm cúng dù nhỏ bé ở chốn xa thành thị nhưng tôi luôn đau đáu với người
nghèo. Mình ăn cơm còn biết bao nhiêu người đang đói lả. Mình đang có giấc ngủ
ngon (dù phải đeo máy thở) nhưng có bao người đang lo ngay ngáy về ngày mai.

Không
lo làm sao được với những mảnh đời di dân. Công ty, hãng xưởng đóng cửa và công
ăn việc làm bị ngưng trệ thì thử hỏi cuộc sống sẽ ra sao ? Người ta có thể nhịn
ăn nhịn mặc nhưng tiền phòng trọ, tiền điện tiền nước và bao chi phí sinh hoạt
khác vẫn phải chi. Cái nghèo hiện giờ nó đang dần ló dạng và nó ảnh hưởng theo
kiểu dây chuyền trong xã hội.


cái mảnh đất Sài Thành, dẫu phồn hoa đô thị đó nhưng biết bao nhiêu mảnh đời
lam lũ tìm kế sinh nhai. Anh chạy xe Grab, chị bán mẹt đậu phộng, cụ già bán vé
số rồi sẽ ra sao đây khi cơn dịch chưa ngưng phát.

Rồi,
những đứa trẻ nghèo nó đâu tự hết bệnh. Cũng phải mổ hay cũng cần thuốc để cầm
cho những cơn đau đớn.

Nếu
chỉ vài đồng bạc lẻ cho từ thiện thì không nói. Khi hàng trăm tỷ cho đi mà khép
lại phải chăng là thiệt thòi không nhỏ.

Đáng
tiếc thay giữa những nổi trôi của cuộc đời, điều cần thiết là người ta đi tìm
cái tâm thiện thay vì cái tâm ác, cái tâm hiếu chiến, cái tâm muốn cho người
khác phải đau khổ.

Lại
nhớ cái tâm hiếu sinh từ ý tưởng của bài thơ hài cú của tác giả Kikaku người Nhật
Bản :

Hỡi
chuồn chuồn đỏ
Đôi
cánh rứt

những trái ớt!

Nếu
suy nghĩ như vậy, ta thấy đó là tâm ác. Nên chăng phải sửa lại như thế này :

Những
trái ớt son
Đôi
cánh chắp
Tung
toé lũ chuồn chuồn”

Những
ước mong tron những ngày dịch bệnh, mỗi người nên chăng lặng lại một chút để
nhìn đời nhìn người và đặc biệt mỗi người hãy mang trong mình con tim hiếu sinh,
con tim thiện, con tim cầu mong phúc lợi cho người khác thay vì mong người khác
bị đau khổ hay cuộc đời tan nát đau thương.

Mỗi
chúng ta trong cuộc sống cần sống làm sao đó cho thêm bạn và bớt thù. Cuộc đời
này qua đi rất vội và cũng vô thường để rồi ta nên sống nhẹ nhàng hơn với mọi
người.

Mỗi
người trong chúng ta hãy có cái tâm thiện, hãy chắp đôi cánh vào những quả ớt
son để thành lũ chuồn chuồn chứ đừng ngồi đó và vất cánh con chuồn chuồn. Sống
như thế, tâm thiện như thế chắc chắn lòng chúng ta mãi mãi bình an.

Lm,
Anmai, CSsR

nguồn: conggiao.info

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

For security, use of Google's reCAPTCHA service is required which is subject to the Google Privacy Policy and Terms of Use.

I agree to these terms.