Cuộc đời – Dây chuyền hồng ân!

Vụn Vặt Suy Tư Thời Dịch Dã Cúm Tàu:

Tụi nhỏ trai
thôn quê ngạc nhiên thích thú đứng trước sự to đẹp khi được thăm quan ĐCV Thánh
Giuse XL.

Tụi tớ chạy nhảy
thích thú, lao lên tầng 3 cao nhất, chui tọt vào tầng trần mái tôn sâu hút, âm
u khám phá, hồi hộp…

Bất ngờ có tiếng
cửa đóng (giờ trưa)… Bọn tớ hốt hoảng chạy vội xuống. Không kịp, các cửa sắt ra
mỗi lầu đều khóa. Bọn tớ cứ lao xuống cầu thang… dẫn tới tầng hầm, lọt ra khoảng
đất rộng, đẹp…

Một thế giới
tươi đẹp, lạ hoắc, nhiều đồ chơi, đồ quý…

Bất ngờ, một
Ông chủ cao to trông có vẻ vừa uy nghiêm dữ dằn vừa nhân từ vừa … Tụi nhỏ có đứa
chạy chốn, ẩn lấp! Bạn Q láu lỉnh nhất nhóm, thường dẫn đầu nhóm biến đâu mất…
Tớ chẳng sợ!

Ông cho tụi nhỏ,
mỗi đứa lấy một món đồ làm kỷ niệm, tùy chọn… Nhiều Bạn tớ, toàn chọn những món
quà quý, có giá trị. Bạn Q xuất hiện, cầm lên đặt xuống nhiều món đồ, có vẻ tiếc
nuối, lầm bẩm: Giá mà ông cho lấy nhiều món đồ…

Tớ không muốn
phiền, và cũng không muốn gây tốn kém cho người ta, tớ xin một viên sỏi trắng cỡ
ngón tay nhặt trên vệ đường, nhẵn, đẹp. Quà kỳ niệm mà! Những quà ít giá trị vật
chất xem ra dễ ngắn bó và ở lâu với mình hơn, không phải bán đi…

Ông chủ có vẻ ấn
tượng- hài lòng, tách riêng tớ ra. Món quà viên sỏi cầm tay bỗng biến thành một
cổ vật giá trị, rồi thành viên ngọc quý.

Ông chủ biến
thành một vị Linh mục khả kính.

Giải tội cho tớ!

Vị Linh mục
này biết hết mọi sự, tất cả quá khứ, ngay cả những suy nghĩ trong đầu Ngài đều
biết… Nhưng tớ chẳng lo sợ, vì Xưng tội thành tâm. Ngài nhắc người này- người nọ
cái này cái kia từng xuất hiện trong đầu hay trong cuộc sống tớ để khuyên giải…

Tớ thấy một cô
bé dễ thương khổ sở vì thái độ dửng dưng, ngạo mạn của tớ (tớ không biết người
ta khổ gì về tớ!)

Tớ nhớ lại lời
nguyện thường khẩn xin về Đức Trong Sạch. Lúc đầu xin ơn Trưởng thành trong
Tình cảm- Tính dục, vì muốn có phần mình đóng góp, sự cố gắng… Xem ra phần mình
quan trọng hơn phần ơn Chúa… Song thực tế thấy mình hèn mọn, yếu đuối, có phần
mình đóng góp không chừng tệ hơn lên xin Chúa Ban đặc ân ‘Đồng Trinh’ như các
Thánh, để thấy rõ điều mình có được – sống được hoàn toàn do ơn Chúa…

Hình như Chúa
nhận lời!…

Vị Linh mục biến
thành Người làm Lò…

Tớ như thanh sắt
nung mềm mỏng, như bột đã nhào lặn mềm dẻo, tinh khiết… Ngài đặt tớ trên mặt
bàn Inox sáng tinh, nằm úp… Ngài gõ gõ mất cái vào lưng… Tớ nghe xương cốt kêu
rõ, đau mà thú vị (như người bẻ xương lưng, khi đau lưng…)

Bất ngờ tờ được
đặt trên Dây chuyền sản xuất….

Dây chuyền nay
qua nhiều cửa, nhiều công đoạn để uốn nắn thêm… Mỗi lần phải gột rửa, uốn nắn, thấy
đau nhưng cái đau hạnh phúc, bình an…

Trên hành
trình Dây chuyền ấy, bỗng tớ thấy Mẹ, chỉ hình bóng lam lũ, vất vả với chiếc
nón lá, ở phía trước, trực diện. Mẹ trở thành cánh cửa cho tớ chạy vào… Giai đoạn
bình an, hạnh phúc nhất từ khi tớ được đặt trên Dây chuyền.

Rồi Dây chuyền
tớ qua Lò nung. Không gian sáng hồng (như màu lò than), nhưng luôn chan hòa- Ấm
áp- Bình an… Trong Lò lửa thanh luyện này tớ thấy Cha bạn TB, Ngài vốn hiền
lành thánh thiện như Thánh sống…

Tớ thấy hàng
loạt như thước phim những tài liệu tớ viết li nhi trên những tờ giấy (thời Học
sinh, cả Sinh viên hay dùng nó làm phao mỗi khi thi (tệ thế!); thời Chủng sinh,
trở thành cách học (viết lại những điều quan trọng, ý tóm dễ nhớ bài)… Tớ thấy
mình có ‘gen’ về Triết lý, về Tôn giáo- Nhân học…

Bỗng người dân
đứng hai bên đường xem dây truyền ồ lên, chúc mừng tớ, khen tớ tốt phước quá…

Tớ lọt vào
không gian rộng rãi, xanh ngát màu cây xanh, đẹp…

Dây chuyền dừng
lại một lúc…

Bất ngờ tớ thấy
trên dây chuyền phía trước, kế bên Cha bác DĐ- MK người có năng lực học tốt, có
nhiều sáng kiến Mục vụ tốt đẹp…

Tiếng ‘ồ’ khen
Ngài, chúc mừng Ngài lớn hơn… Có người so sánh cửa Ngài đến tốt hơn cửa tớ đến
tiếp theo.

(Lạ, khen chê
so sánh là chuyện người ta, còn tớ cũng như Cha Bác đều bình an, mỹ mãn… trong
khả năng của mình)

Cửa Dây chuyền
tớ hướng đến thuộc Trung Đông

Cửa Cha Bác
chuẩn bị vào thuộc khu vực Châu Âu.

Đột nhiên tớ
thức giấc!

Một giấc mơ
tuyệt vời!

Nói thêm: Trên
Dây chuyền chạy, tớ thấy hai bên đường đông người xem, trầm trồ khen chê có đủ
(khen nhiều hơn chê); tớ ấn tượng câu ai đó: Tội này tội kia đáng vào chỗ này
chỗ nọ… Điều này càng cho thấy thân phận mong manh yếu đuối, tội lỗi của tớ,
nhưng điều quan trọng hơn thấy rõ Tình Chúa Yêu thương.

Trên suốt hành
trình trên Dây chuyền ấy, hầu hết tớ Cầu nguyện, Chúc tụng, kêu xin lòng Thương
xót của Chúa… Lúc lời nguyện tắt, lúc đọc Kinh theo truyền thống Mẹ Hội thánh.
Có điều lạ, mỗi khi tớ đọc Kinh Lạy Cha, người hai bên đường đứng xem cùng
trang nghiêm, hiệp lời đọc kinh cầu nguyện…

Tạ ơn Chúa một
giấc mơ Hồng ân !

Tớ không tin
vào ba chuyện giấc mơ!

Nhưng điều tớ
Tin và Xác thực, từ khi Sinh ra làm Con Người- Là Con Chúa, Cuộc Đời Của Tớ
Toàn Là Hồng Ân.

Lạ ở chỗ, càng
thấy Ân Tình Chúa rõ hơn khi gặp những chuyện mà đời thường coi là xui, bất hạnh
(vd: Tai nạn giao thông…). Chị Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu khẳng định: ‘Tất
cả là Hồng ân’
, dẫu cuộc đời Chị xem ra đầy ‘đen tối’: Bệnh tật, chết yểu…

Quả thế,
nhờ Đức Giêsu Kitô trong Chúa Giêsu Kitô đau khổ ‘bể thảm’ chúng sinh đã thành
‘Biển Hồng ân’ Tin Mừng.

Đau khổ trong
Chúa chính là Tin Mừng Cứu độ!

Chợt thời hót
hiện sinh trở về…

Cúm Tàu đang hỏa
tốc bạo hành, quậy phá như trốn không người… gây nhiều hoang mang (!), lo lắng
(!), sợ hãi (!)… !!!…

Và nhân loại
xem ra đang bó tay bất lực!

Tớ xin
ơn Bình An của Chúa cho Đất nước, cho Thế giới, nhất là cho Dân Thánh
(Kitô hữu).

Khi có Bình
An- Tâm Vui thì dễ tìm được liệu pháp dễ thường chống dịch và rất hiệu nghiệm…  

Tâm An Vui dễ
đẩy lui cúm Tàu!

Tạ ơn
Chúa!   

Lm. Đaminh Hương Quất 

nguồn: conggiao.info

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

For security, use of Google's reCAPTCHA service is required which is subject to the Google Privacy Policy and Terms of Use.

I agree to these terms.