Chợt nhớ… chợt hối tiếc một điều

Vụn Vặt Suy Tư:

Em gầy…

Gầy cả dáng người, gầy cả nét mặt…

Da có vẻ ngăm ngăm đen.

Em vào Nhà xứ….

Tớ đang đứng hiên trước Nhà xứ, ngắm cây trông trời…

– Con muốn gặp cha xứ. Xin cho con gặp cha xứ…

– Tô là cha xứ đây, có gì không chị?

– Xin Cha giúp con, con khổ quá.

Và đôi mắt có vẻ cá ánh sao lung linh (chớm lệ).

– Mời Chị ra bàn kia ngồi.

Chị kể lể, chính xác kể khổ:

Rằng chồng đánh đập, không ở được đành mang hai con đi chạy trốn… Rằng không có tiền đóng tiền học nhà trẻ…

– Nhà nước có chính sách miễn học phí cấp cấp I, cấp II… Nếu nhà trẻ công lập, lên trình bày Nhà trường xem xét, miễn cho.

– Con gởi nhà trẻ tư lập

(sang nhỉ!)

– Nhà Trẻ nào ?

– Nhà trẻ…. nhà trẻ…. con không nhớ.

– Chị đang trọ ở đâu?

– Ở đường gần cây xăng gì đó, rẽ vào.

– Chị ở gần Nhà thờ nào ?

– Con không nhớ rõ, Mai… gì đó.

– Giáo xứ Mai Lâm, dưới khi thị tứ PL… Chị có điện thoại, cho tôi số?

– Con không có điện thoại.

– Lạ nhỉ, điện thoại là cái tiện dụng, phổ cập, người nghèo đều có thể có. Chị có khả năng đi xe máy cũng khá, lại không có điện thoại.

Tớ hỏi thêm một số thông tin, Em có phần ú..ớ…

Máu báo chí đổ về:

– Được rồi, Chị về xác định lại chị đang ở đâu, địa chỉ cụ thể, nhà trọ cụ thể, ghi vào tờ giấy mang về đây… Tôi sẽ trực tiếp đi kiểm tra.

Nếu Chị có hoàng cảnh thật đáng thương, tôi sẽ tìm phương cách hỗ trợ.

Và nhấn mạnh: Tôi ghét nhất sự gian dối…

Và bỗng nhiên học cái thói ‘lôm côm’ của tỷ phú nào đó khi bị khách hàng phàn nàn chất lượng sản phẩm xe hơi đã dùng công an trị.

– Nếu Chị gian dối, tôi sẽ mời công an vào tìm hiểu đấy.

Có đến gần tuần lễ rồi, không thấy Em lại cung cấp thông tín.

Có lẽ điều tớ ‘hối tiếc’ nhất là hù dọa ‘công an trị’!

 

Lm.Đaminh Hương Quất

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

For security, use of Google's reCAPTCHA service is required which is subject to the Google Privacy Policy and Terms of Use.

I agree to these terms.